Trong nắng cháy, khi những giọt mồ hôi vẫn không ngừng rơi; khi cả đất trời như chỉ muốn đốt cháy, thiêu rụi mọi thứ… thì anh vẫn đứng đó, hiện diện như một lẽ thường tình. Phải chăng với các anh “Làm bạn với bầu trời, với cao xanh, với gió sương, mưa nắng lâu dần đã thành quen”.
Tự hỏi lòng, vì sao người “lính điện”có thể nở một nụ cười tươi tắn đến thế,
trong khi những giọt mồ hôi mặn chát đang từng giọt, từng giọt lăn dài trên trán, không ngừng chảy sâu vào khóe mắt cay xè…
… khi mà các anh đã bắt đầu thấm mệt, “mồ hôi như tắm đẫm ướt lưng".
Phải chăng, chính sự quan tâm, động viên của các đồng chí lãnh đạo…
… sự chia sẻ, hỗ trợ của anh chị em đồng nghiệp thân thương…
… sự thấu hiểu, đồng hành từ phía khách hàng…
… đã tạo lực, tiếp sức cho các anh vượt qua giai đoạn nắng nóng, vất vả này.
Dù cho những chai nước chưa đủ để làm các anh thỏa đi những cơn khát…
… chưa đủ làm dịu đi áp lực và sức nóng của trời hè…
…nhưng vượt lên tất cả, bằng nghị lực và ý chí kiên cường, những âu lo, mệt nhọc gạt đi hết…
… chỉ còn lại trái tim người thợ điện luôn đong đầy nhiệt huyết, từng ngày, từng giờ cháy hết mình với công việc,
vẫn khoác trên mình sự lạc quan, yêu đời với nụ cười luôn nở trên môi.
Những ngày nắng, “lính điện” vì trách nhiệm với nghề, vì niềm tin mà khách hàng trao gửi… dù phải trải qua bao nhiêu khó khăn,
vất vả thì vẫn kiên trì, nỗ lực hết mình để “khơi thông dòng điện”, đồng quyết tâm mang nguồn sáng đến với mọi nhà.
Tác giả: Phương Thảo & Thùy Linh - PC Hà Tĩnh